Những điều phụ nữ cần nhớ

1. Sắc
Bất kể người phụ nữ nào cũng có thể trở nên xinh đẹp. Quan trọng là có đủ tiền và có đủ sự đầu tư khôn ngoan trước sự kỳ diệu của công nghệ make up, công nghệ dao kéo và công nghệ silicon hay không. 
Đừng lợi dụng đàn ông như một công cụ ATM, nếu không muốn họ xem đàn bà chỉ là một thứ "đồ chơi người lớn" đa năng. Đừng tưởng mình lợi dụng được đàn ông, thứ gì còn có thể mua được bằng tiền thì đều còn quá rẻ, mọi sự trao đổi thân xác đều là khập khiễng.
2. Say
Đàn ông thường bảo rằng không quan trọng chuyện trinh tiết, anh không quan tâm, anh là người bao dung, anh sẽ tha thứ cho em... Nhưng về mặt phân tâm cảm giác mình là thằng ăn thừa là mặc cảm tâm lý sẽ được ghi nhận trong tầng sâu của vô thức. Khi không được ý thức kiềm giữ, khi say, khi tức giận, khi tự ái, khi ghen, chúng ta hãy sẵn sàng để chấp nhận tổn thương vì thứ không gọi là lỗi lầm nhưng được xem như lỗi lầm đó.
Hãy nhớ sau người đàn ông thứ nhất, mọi người đàn ông đến sau đều là thứ hai. Sự kể lể chi tiết, thành thực sẽ trở nên ngu xuẩn, vì khi người ta mãi băn khoăn về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm và đạo đức của đầu bếp, ăn phở sẽ rất khó thấy ngon. Con cá tự câu được bao giờ cũng ngon hơn con cá đi mua được. Đàn ông đánh đổi rất nhiều tiền hoặc nhiều thời gian không phải vì con cá mà họ muốn, mà là để thỏa mãn cảm giác chinh phục. Con cá ở chợ hay siêu thị hay nhà hàng hay là đẳng cấp thế nào thì cũng là con cá mua được. Đàn bà khôn ngoan phải là con cá được câu biết đớp đúng mồi.
Description: 8 chữ phụ nữ phải Nhớ khi Yêu! - Ảnh 1Hãy nhớ sau người đàn ông thứ nhất, mọi người đàn ông đến sau đều là thứ hai
3. Yêu
Đừng quá ảo tưởng về những lời hứa của đàn ông. Ừ thì cứ tin, và quên nó đi.
Không có ai yêu ai mãi mãi. Về mặt sinh học, nồng độ dopamine trong tủy thượng thận và não phải, adrenalin, serotonin hay hormone hạnh phúc endorphin tăng cao tạo cảm giác mơ mộng, lâng lâng, xao xuyến, nhung nhớ của những người mới yêu nhau. Nhưng sự thật là những hormone này sẽ giảm dần và mất đi trong khoảng từ 1 đến 3 năm. Sau đó, chúng ta sống, chấp nhận nhau bằng hormone gắn kết và tình nghĩa ocytocine. Vì không thể chống lại quy luật, hãy chấp nhận nó.
Đừng dày vò bản thân bằng niềm tin vào tình yêu bất diệt. Mong chờ xác suất may mắn một phần triệu triệu sẽ xảy đến như cổ tích hay sức sống các hormone tình yêu của mình sẽ là sự đột biến kỳ diệu ư? Một khi tình yêu hết hạn sử dụng - hoặc là vứt bỏ, hoặc là chấp nhận, hoặc là đem tái chế, đừng mong chờ vào việc nâng cấp nó.
Description: 8 chữ phụ nữ phải Nhớ khi Yêu! - Ảnh 6Nên đọc
4. Đau
"Đau" là một trong 8 chữ vàng mà phụ nữ cần nhớ trong tình yêu để có hạnh phúc đích thực. Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Nhưng thời gian có thể sẽ không thể phẫu thuật thẩm mỹ được vết sẹo nó để lại trên tim. Yêu thương, chiều chuộng và hy sinh quá mức, sẽ chỉ khiến cái gene "khốn nạn" trong mỗi người đàn ông trỗi dậy. Đừng đòi hỏi sự biết ơn, khi người ta không cần và không thể hiểu nổi sự hi sinh của mình là cái chết tiệt gì. Hi sinh bản thân chấp nhận đau khổ để người mình yêu hạnh phúc ư? Là cao thượng hay là ngu dại.
Nếu có làm tổn thương một người đàn ông yêu thương mình cũng không cần phải có mặc cảm tội lỗi. Vì nếu không, chắc chắn một hay nhiều lần trong đời, hoặc họ sẽ làm tổn thương ta, hoặc làm tổn thương những người phụ nữ khác. Những gì mà một người con gái, một người phụ nữ, một người đàn bà, phải chịu đựng trong suốt cuộc đời, đủ để cho phép họ có được quyền ích kỉ và tự yêu mình như vậy. 
5. Phụ
Phụ tình hay tình phụ thì cũng như nhau, cũng đau như nhau, cũng mất mát như nhau.
Không cần thiết phải làm đau một người phụ nữ khác vì một người đàn ông. Đừng so đo ai là vợ, ai là tình nhân. Khi có thể trong lòng họ, chúng ta không là cái gì cả. Ở vai nào thì phụ nữ cũng đều đáng thương như nhau cả. Đến trước hay đến sau thì cũng sẽ thương tổn, cái đàn ông yêu nhất chính là bản thân họ.
Hãy bỏ ra vài tiếng làm tóc, trang điểm, diện áo váy để mình trở nên xinh đẹp hơn trước khi đến gặp tình nhân của chồng. Hãy tỏ ra bình tĩnh, thông minh và đừng để họ nhìn thấy sự bất lực của mình trong ánh mắt, trên những nếp nhăn, những ngấn mỡ thừa và sự mệt mỏi, khổ đau trên gương mặt.
Vòng tay này có thể ôm siết, bờ môi này có thể nồng nàn, lời nói này có thể ngọt ngào, con người này có thể từng yêu ta say đắm, thì cũng có thể như thế với người phụ nữ khác.
Đừng có cái tham vọng điên cuồng rằng có thể giữ người đàn ông mình yêu bên cạnh mình đến suốt cuộc đời.
6. Dục
Đối với đàn ông, đôi khi món lạ cũng là món ngon. Nhưng chẳng ai đổi cơm để ăn thịt nướng suốt đời cả. Người đàn ông khôn ngoan chỉ muốn có thêm, họ không muốn đánh đổi.
Vì không thể trói buộc sự chung thủy của một người đàn ông suốt đời. Hãy cảm thấy may mắn nếu người đàn ông của mình ăn vụng chuyên nghiệp, an toàn, sạch sẽ và kín đáo. Ví dụ biết là chỉ sử dụng condom tự mua, biết về HIV/AIDS, STDs, hay rằng giang mai là bệnh có thể lây qua đường miệng, cách dò camera ở khách sạn…. Ôi nghề chơi cũng lắm công phu!
Không cần thiết phí tiền phí giờ nằm đau đớn ở thẩm mỹ viện, để căng da mặt để hút mỡ để nâng ngực, phải rủ rỉ nhau các tuyệt chiêu các tư thế mới lạ trên giường để giữ chồng. Lúc thì sushi lúc là cơm chiên Dương Châu lúc cơm trắng muối mè, chán quá thì nấu ra thành cháo, thì cũng gọi là đổi mới đấy, nhưng cuối cùng cơm vẫn là cơm. Chúng ta không thể là cái buffet mà họ muốn.
Description: 8 chữ phụ nữ phải Nhớ khi Yêu! - Ảnh 7Quá ghen tuông hay quá tin tưởng đều là sai lầm
Quá ghen tuông hay quá tin tưởng đều là sai lầm. Thỉnh thoảng hãy dò ra những nick lạ từng sign in trong máy tính của chồng, và search chúng trên google. Biết đâu sẽ nhìn thấy chồng mình đang trên web đen nào đó chia sẻ kinh nghiệm "chăn rau, viết report mây mưa, xin share hàng hay review về gấu nhà mình".
“Make love” và “have sex” là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Là điều không phải đàn ông nào cũng hiểu. Rồi thì họ quên dần những cái nắm tay, những cái ôm siết, những nụ hôn nhẹ nhàng, đàn bà với họ trở thành con búp bê đã cũ, đã biết quên dần những va chạm ấm áp.
7. Rỗng
Việc phải sống suốt đời với một người đàn ông thật đáng sợ. Mỗi ngày lại thấy họ càng lúc càng xa lạ, càng khác với chính họ những ngày đầu tiên mình yêu.
Không thể chịu đựng cuộc sống mà tình yêu cứ ngày càng nhoạt hoét. Loanh quanh trong bếp, chăm sóc con cái, nhận chút thương hại và quan tâm của chồng như sự ban ơn. Bỏ mặc mình già đi, béo lên và lôi thôi, cáu gắt vì tối mặt hầu hạ chồng con, rồi lại lo lắng nghĩ xem làm thế nào để chồng không chê không chán, không tìm đến những cái giường khác, trẻ trung và hấp dẫn hơn. Đừng tự hãnh diện và ngụy biện cho tất cả rằng mình đã hi sinh, đã rất cao thượng, rằng mình vì gia đình, vì các con. Ai cần, ai quan tâm. Với tôi một khi tình yêu cho kẻ khác không còn nữa, tôi sẽ yêu chính tôi, kể cả con cái hay mấy mẩu giấy kết hôn, đều vô nghĩa như nhau.
Mỗi chúng ta đều chỉ sinh ra một lần và chỉ có một cuộc đời để sống. Chúng ta không có quyền buộc mình hi sinh vì kẻ khác.
8. Buông
Thứ gì có thể cầm lên được, thì cũng bỏ xuống được.
Đàn ông chia tay khi đã yêu người khác, đàn bà chia tay khi không còn tình cảm. Một khi muốn buông bỏ, mọi lý do đều trở nên hợp lý. Đừng trách móc bằng những lời hứa xưa cũ, khi ấy họ thật sự đã được tẩy não, đã quên rồi.
Thứ gì vỡ rồi thì đừng cố chắp vá, chỉ làm cứa máu tim, chỉ làm chúng ta trở nên đáng thương và thảm hại. Thay vì vùi mặt trong chăn gối khóc lóc sưng mắt và đầu tóc rối bù, thay vì chờ đợi và tìm kiếm như con ngốc, tự hủy hoại bản thân bằng nuối tiếc và đau thương. Sự tự trọng bao giờ cũng làm cho chúng ta đẹp hơn, cao hơn kẻ khác.
Sự căm hận không phải là chọn lựa thông thái. Sự trả thù ngọt ngào nhất trong tình yêu đó là lãng quên. Mười ngón tay siết không đủ để giữ được nhau.

Hiện tại là quà tặng, quá khứ đã qua rồi, còn tương lai thì chưa tới
Người phương Tây có câu Present is present, có nghĩa là “hiện tại là quà tặng”, hay có thể nói hãy an hưởng những gì mình đang có ngay bây giờ. Đạo Phật cũng có pháp môn tu “Hiện pháp lạc trú”. Một bước chân là ta đặt một dấu ấn hạnh phúc, hạnh phúc trong từng bước chân của ta trong giây phút hiện tại, không vấn vương quá khứ và lo nghĩ tương lai.
Không có cái vui nào trên đời hoàn hảo cả, nên hãy từ tốn đón nhận và thưởng thức. Không có cái buồn hay bất hạnh nào là miên viễn cả, nên chẳng vội bi quan. Nếu ta cho đó là chuyện bình thường trong cuộc sống rồi nó sẽ qua đi, như các cụ đã dạy: “Sông có khúc, người có lúc”.
Khi chúng ta nhận ra con đường chính là hạnh phúc, là mục tiêu, ta mới ý thức về một thực tế khả thi. Chúng ta có thể xem mọi thứ nảy sinh trong tâm trí mờ mịt của mình là con đường. Mọi thứ đều hữu ích. Ta đang bước những bước chân an lạc trên con đường hạnh phúc. 

http://healthplus.vn/


Bỏ nhà đi vì nhỡ làm em trai chết đuối và sự thật được sáng tỏ khi trở về sau 10 năm

Bỏ nhà đi vì nhỡ làm em trai chết đuối và sự thật được sáng tỏ khi trở về sau 10 năm

Trong lúc không tìm thấy em, vì sợ bị bố mẹ đánh chết, cô bé đã chạy trốn. Sau 10 năm trở về, sự thật được sáng tỏ.
Hồi bé, trước khi em trai Thổ Đàn ra đời, tôi được bố mẹ cưng chiều hết mực. Vì tóc tôi vừa mỏng vừa có màu vàng nên được mẹ gọi là “nha đầu Hoàng Mao”, mẹ thường ôm tôi vào lòng và hát: “Hoàng Mao ngoan! Hoàng Mao ngoan, Hoàng Mao là tài sản quý giá của mẹ...”. Lúc đó tôi rất hạnh phúc.
Trong thôn tôi có luật nếu cặp vợ chồng nào có con đầu lòng là con gái thì được phép sinh thêm con thứ hai. Mẹ tôi không muốn nhưng bố thì lại muốn có thêm em bé, và cho đến năm tôi lên 5, mẹ tôi sinh thêm một đứa em trai, nó tên là Thổ Đàn.
Từ khi có em trai, vị trí của tôi trong nhà, nhất là trong mắt bố mẹ không còn như trước nữa. Có một lần, em trai ngủ say, tôi sà vào lòng mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ ôm Hoàng Mao đi, Hoàng Mao ngoan, Hoàng Mao là tài sản quý giá của mẹ...”. Mẹ vừa nghe xong liền nhìn tôi lạnh lùng nói: “Con không thấy mẹ đang mệt hả? Nha đầu lớn như thế rồi còn đòi mẹ ôm? Con đi ra giặt mấy cái tã cho em đi...” Tôi nước mắt rưng rưng nhưng vẫn đi giặt tã, bởi tôi biết rằng, tôi không còn là tài sản quý giá của mẹ nữa.
Thổ Đàn dần trưởng thành, tôi cũng rất thích đứa em trai này. Nhưng nó vô cùng nghịch ngợm, mới tí tuổi đã xấu tính, làm chuyện xấu sau đó lại đổ tội cho tôi, nhưng bố mẹ thì thường bênh vực nó và người cuối cùng bị đánh không ai khác ngoài tôi.
Có một lần, nhà tôi có nuôi một đàn gà con, lúc bố mẹ không ở nhà, nó liền bắt gà để chơi, tôi ngăn cản nhưng nó không nghe. Cuối cùng, nó bóp chết bốn con gà, bố mẹ về nó bảo là tôi làm. Bố nổi giận phạt tôi quỳ trước cửa, tôi khóc và ánh mắt hướng về phía mẹ để cầu cứu, nhưng mẹ lại nói một câu rằng: “Cho dù Thổ Đàn có bóp chết gà đi nữa thì cũng là do con, ai bảo con không làm tốt vai trò của người chị chứ...”. Tôi không biết nói gì chỉ biết khóc nức nở.
Thổ Đàn rất thích nghịch nước, quanh nhà tôi lại đều có ao nên bố mẹ rất lo lắng, họ sợ nhỡ may em trai tôi nghịch nước lại bị rơi xuống ao nên họ trông chừng em rất chặt. Nhưng bố mẹ còn có việc phải làm nên không thể suốt ngày ở nhà trông em được, vậy nên giao cho tôi trông. Từ đó trở đi, tôi phải luôn để mắt tới em, một phút cũng không được rời. Bố mẹ luôn miệng cảnh báo tôi: “Hoàng nha đầu, con nhớ phải trông em cho cẩn thận, nếu em có mệnh hệ gì, bố mẹ sẽ đánh chết con đấy!”. Tôi biết rõ trách nhiệm của mình nhưng chuyện đáng sợ cuối cùng cũng xảy ra.
<="" ins="" data-adsbygoogle-status="done" style="display: block; height: 280px;">
Mùa hè năm đó, thời tiết nóng bức khó chịu,tôi luôn đi theo Thổ Đàn. Bố mẹ đưa cho tôi một chiếc gậy tre và nói rằng nếu em trai không nghe lời ra ngoài nghịch nước thì lấy gậy đó mà đánh.
Buổi chiều hôm đó, trời nóng như lửa đốt, tôi được bạn bên nhà hàng xóm cho mượn một cuốn truyện nhỏ. Vốn dự định để tối về đọc nhưng tôi không chờ được đến lúc đó. Thế là, tôi liền bày ra trò cho em trai nghịch bùn, trò này trước giờ nó chưa từng chơi nên vô cùng thích thú. Nhìn nó chơi không biết mệt nên tôi yên tâm đi đọc sách, dần dần tôi bị cuốn hút bởi câu chuyện thú vị đó…
Lúc đọc xong truyện, tôi giật mình ngẩng đầu lên thì đã không nhìn thấy em ở đâu nữa, tôi vội vứt quyển truyện và chạy khắp nơi tìm em nhưng vô ích. Tôi lại chạy ra ao và vô cùng hoảng loạn khi chỉ nhìn thấy đôi giày nhựa của em nổi lênh đênh trên mặt nước, Thổ Đàn bị rơi xuống ao rồi.
Description: mat-ao-blogtamsu
 Vì mải mê đọc truyện nên tôi tưởng rằng em trai rơi xuống ao chết đuối
Thổ Đàn ơi!...” Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Cái ao đó rất sâu, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn rơi xuống đó cũng không bơi lên được. Lúc đó, tôi hoảng loạn vô cùng, mọi người xung quanh thì đều ra ngoài làm việc hết, nói rồi tôi vừa khóc vừa tìm cách chạy trốn: em trai rơi xuống ao lúc nào tôi không biết, nó rơi như thế nào tôi cũng không biết, chắc chắn là nghịch bùn xong nó liền ra ao rửa tay và bị rơi xuống ao, em trai chết đuối rồi! Em trai chết đuối, chắc chắn bố mẹ sẽ đánh chết tôi. Nghĩ đến đó, đôi chân tôi như mềm lại, không thể chạy được nữa, tôi phải làm thế nào đây, tôi không muốn bị bố mẹ đánh chết. Để cứu sống mình, tôi cắm đầu cắm cổ chạy đi, cuối cùng chạy đến một bến tàu, tôi không biết mình đang đi đâu nữa, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ là tôi phải chạy đi thật xa, không được để bố mẹ tìm thấy, nếu không thì tôi chết chắc…
Sau đó, tôi đi đến một nơi rất xa và được một đôi vợ chồng cứu giúp. Họ hỏi tôi nhà ở đâu để đưa về nhưng tôi chỉ khóc và không nói địa chỉ nhà. Rồi tôi được họ nhận làm con nuôi, từ đó trở đi, tôi bắt đầu một cuộc sống mới, tôi có một cái tên mới nhưng đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em trai tôi chết đuối, mơ thấy bị bố mẹ đánh chết, không lúc nào tôi ngủ ngon được.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi học xong cấp ba và thi đỗ vào một trường Đại học có danh tiếng. Vào một ngày nọ, tôi tình cờ đọc được tin tức trên báo và trong lòng đan xen lo lắng lẫn sợ hãi.
Tôi quyết định về thăm bố mẹ đẻ, tôi khéo léo kể cho bố mẹ nuôi về thân thế của mình, không ngờ bố mẹ nuôi lại nói rằng: “Con nha đầu này, tại sao con không nói sớm với bố mẹ? Mấy năm qua khổ cho con rồi. Cái chết của em trai là do lỗi của con nhưng hổ dữ có ăn thịt con bao giờ đâu, làm sao có thể đánh chết con được?”. Bố mẹ đồng ý để con trở về nhà nhưng sau này bất kể lúc nào rảnh con đều có thể về đây, ở đây còn có bố, có mẹ,…
Nghe được những lời này, nước mắt tôi rơi như mưa, bố mẹ nuôi đối với tôi thật tốt. Cuối cùng, tôi cũng lên xe về nhà. 10 năm trôi qua, cảnh vật trong thôn đã thay đổi nhiều. Đến cổng làng, tôi nhìn thấy một ông cụ tóc bạc phơ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có cảm giác người này rất quen nhưng nhìn không ra đó là ai. Lúc đó, ông lão ấy nhẹ nhàng hỏi: “Con, con là Hoàng nha đầu ư?” Tôi ngạc nhiên rồi vội hỏi: “Sao bác biết con là Hoàng nha đầu ạ?” Ông bước lại gần rồi nắm chặt lấy tay tôi: “Hoàng nha đầu à! Bố là bố con đây, con nhận không ra à? Bố vừa nhìn đã biết là con rồi nhưng không dám nhận bởi con thay đổi quá nhiều”.
Trời ơi! Trước mắt tôi là người bố to khỏe, tinh anh trước kia sao?” Nhìn kỹ thì đúng là bố rồi! “Bố ơi!...” Tôi ôm chầm lấy bố vừa hét vừa nhảy lên, rồi bố dắt tôi trở về nhà, vừa đi vừa gọi to: “Mẹ Thổ Đàn à, Hoàng nha đầu về rồi này,..”
Người mẹ mà tôi ngày đêm mong nhớ đang đứng trước khoang cửa.
Mẹ ơi!” Tôi bỏ ba lô xuống và gọi to. Nhưng điều kỳ lạ là, mẹ không hoan nghênh tôi, ánh mắt ngờ nghệch, miệng luôn lẩm bẩm không ngớt lời. Tôi chạy đến nắm tay mẹ rồi khóc: “Mẹ ơi, mẹ nhìn con đi, con là Hoàng nha đầu này, Hoàng nha đầu của mẹ đây!” Bố tôi đứng bên cạnh sốt ruột nói: “Mẹ Thổ Đàn à, Hoàng nha đầu quay về rồi này!”.
Mẹ lướt mắt nhìn tôi, sau đó cười thảm: “Ở đâu ra một tên chết tiệt mạo nhận Hoàng nha đầu của tôi chứ, nó đang ở nhà đây mà!”. Nói rồi, mẹ ôm lấy con búp bê rồi nói nhỏ: “Đây mới là Hoàng nha đầu của tôi này!”. Tôi ngây người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bố thở dài rồi bắt đầu kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, bố nói mẹ bị kích động mạnh nên hóa điên, bà ấy bị thế hơn mười năm rồi. Chân tôi mềm nhũn ra và quỳ xuống dưới chân mẹ: “Mẹ ơi, là con có lỗi với mẹ, năm đó nếu con trông em thật tốt thì em đã không bị chết đuối, mẹ sẽ không bị kích động như thế này, là do con hại Thổ Đàn,hại mẹ, hại cả gia đình ta...”
Cái gì? Con vừa nói cái gì?” Bố sốt ruột hỏi tôi.
Tôi khóc và kể lại năm đó do mải mê đọc truyện nên để Thổ Đàn một mình nghịch bùn, cuối cùng bị chết đuối, tôi vì sợ bị bố mẹ đánh chết nên mới chạy trốn thật xa. Không đợi tôi kể xong, bố liền nói: “Hoàng nha đầu ơi là Hoàng nha đầu, sao con hồ đồ thế! Em trai con vốn dĩ không bị chết đuối...”
Thì ra năm đó, em trai nghịch bùn bẩn nên ra ao để rửa tay, lúc rửa không may để giày rơi xuống nước, nó sợ tôi đánh nên trốn sau ngôi nhà khuất trong đám cỏ kia và ngủ quên ở đó, còn tôi thì nhìn thấy đôi giày trôi trên mặt ao nên cứ tưởng nó bị chết đuối.
Bố kể tiếp: “Năm đó, mẹ con chạy tìm con khắp nơi, bà ấy như phát điên. Sau đó, mẹ con nhìn thấy chiếc giày của em con trên mặt ao nên bà ấy nghĩ rằng vì cứu em nên con đã bị chết đuối, bà ấy khóc đến chết đi sống lại. Nhưng bố đi mò cả ngày trời cũng không thấy xác con, mẹ con hoảng loạn nhờ mọi người trong thôn tìm kiếm nhưng kết quả vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác. Mẹ con lại nghi ngờ rằng con bị kẻ bắt cóc bắt đi, bà ấy liền dán cáo thị khắp nơi, bất kể xa thế nào cũng chạy đi tìm bằng được con. Nhưng một lần tìm là một lần vô vọng, thần kinh mẹ con dần dần có vấn đề, đang lúc nửa đêm thì gọi bố dậy rồi bảo thấy con đang học, rồi bắt bố đi cứu con. Không phải là bố không cứu mà vấn đề ở chỗ bố không biết đi đâu tìm con cả….Có một hôm, bà ấy từ ngoài vào và nói rằng đã tìm được con, bố giật mình tưởng thật, nhưng khi nhìn thì đó không phải con mà là một con búp bê. Bà ấy thật sự hóa điên rồi. Kể từ hôm đó, bà ấy suốt ngày ôm con búp bê, ai dám cướp nó đi, bà ấy liền liều mạng với người đó. Nhất là vào mùa hè, bà ấy lại càng ôm con búp bê chặt hơn…Mấy năm nay, ngoài việc tiếp tục tìm con, bố còn đi chữa bệnh cho mẹ con, không biết đã khám bao nhiêu bác sỹ rồi nhưng vẫn không chẩn đoán chính xác được căn bệnh. Em trai con rất hiểu chuyện, từ cấp hai năm ngoái, nó không đi học nữa và đi theo những người trong làng đến miền Nam để làm việc nhằm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ con, đồng thời cũng là để tìm con luôn…
Nghe bố nói, tôi khóc to thành tiếng, bố lau nước mắt cho tôi rồi an ủi: “Hoàng nha đầu à, đừng khóc nữa, về nhà là tốt rồi, lần này bệnh của mẹ con có hi vọng rồi đấy. Mẹ con nhớ con nên mới phát bệnh như vậy...”
Đúng vậy, tâm bệnh phải dùng tâm để chữa. Việc tôi cần làm bây giờ là khơi gợi mẹ nhớ lại hồi ức, giúp mẹ nhận ra tôi chính là Hoàng nha đầu. Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch, mẹ dần dần không xa lánh, đối đầu với tôi nữa mà cởi mở nói chuyện với tôi nhiều hơn.
Bố động viên tôi không được nản lòng, bệnh tình của mẹ không phải ngày một ngày hai mà là mười mấy năm rồi. Chỉ cần còn một tia hi vọng, tôi cũng cố gắng hết sức.
Một hôm, tôi nói với bố mua về mấy con gà con, mẹ tôi nhìn thấy liền vui vẻ như một đứa trẻ. Nhân lúc mẹ không để ý, tôi bóp chết bốn con gà rồi nói với bố: “Bố còn nhớ chuyện gà chết năm xưa không ạ, người bị gán tội bóp chết gà là con, sau đó bố và mẹ phạt con phải quỳ ngoài cửa đấy ạ”.
Nhớ chứ, sao mà bố quên được, lần đó là bố mẹ đã trách nhầm con, con còn trách bố mẹ à?
Con làm sao trách bố mẹ được, con muốn bố lại tức giận một lần nữa để con quỳ xuống trước mặt mẹ..”
Bố tôi liền làm theo yêu cầu của tôi, ném bốn con gà xuống đất và tức giận bắt tôi quỳ xuống trước mặt mẹ. Thấy thế, mẹ tôi hốt hoảng và càng ôm chặt con búp bê vào lòng hơn. Tôi hướng về phía mẹ cầu cứu, không nói một lời, nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi, không phải con bóp chết gà đâu, là do em trai lấy làm đồ chơi nên làm nó chết, bố mẹ đừng chỉ nghe em trai nói mà không nghe con chứ…Mẹ ơi, mẹ tin con đi, con không hề nói dối, con luôn nghe lời mẹ, con là đứa con ngoan mà,..
Lúc đó, mẹ bỗng quay người lại, hai đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào nhau, tay mẹ tôi buông lỏng, con búp bê trong lòng rơi xuống đất. Tôi cứ quỳ như thế trước mặt mẹ, hai tay ôm chặt lấy chân mẹ: “Mẹ ơi, mẹ hãy ôm con đi, con rất muốn nghe mẹ hát “Hoàng Mao ngoan, Hoàng Mao ngoan, Hoàng Mao là tài sản quý giá nhất của mẹ...”
Bỗng nhiên, mẹ cúi người xuống, không phải để nhặt búp bê mà là ôm chặt lấy tôi.

Mẹ!” Tôi khóc trong niềm hạnh phúc.

Nước hoa có dòng Eau de Toilette - Eau de Parfum là gì ? nên dùng loại nào ?


Có rất nhiều cách để phân loại nước hoa và tỉ lệ tinh dầu là một trong những yếu tố quan trọng khi phân loại nước hoa. Một điều có thể bạn chưa biết hoặc không lưu tâm lắm là sức quyến rũ cũng như độ bền mùi của nước hoa sẽ tùy thuộc vào tỉ lệ phần trăm thành phần tinh dầu có trong nó. Theo đó ta có bảng phân loại như sau:

Description: http://ecx.images-amazon.com/images/I/41KJujIJFlL._SY450_.jpg
Nước hoa nữ Viktor & Rolf Flowerbomb

Thông thường, nước hoa có 5 loại chính, chia theo tỉ lệ tinh dầu:



Perfume extract (hay Extrait de parfum): đậm đặc nhất, có tỉ lệ tinh dầu 22 - 40%
Eau de Parfum: 12 - 20%.
Eau de Toilette: 5 - 12%.
Eau de Cologne: Chỉ có tỉ lệ tinh dầu trong khoảng 2 - 4%
Eau Fraiche: là loại loãng nhất hiện nay chỉ có 1-3% tinh dầu
Extrait de Parfum: Loại nước hoa này thường giữ mùi được lâu nhất (từ 8 - 10h), tuy nhiên ít được phổ biến vì giá thành tương đối cao và cũng không phù hợp lắm với khí hậu nóng.
Description: http://ecx.images-amazon.com/images/I/41x43tYPNML._SY450_.jpg
Nước hoa Tom Ford Black Orchid
Eau de Parfum: Thời gian lưu hương đứng thứ nhì sau Extrait de Parfum (từ 6 - 8h), thích hợp với những hoạt động ngoài trời - mùi hương của Eau de Parfum có thể hơi nồng khi được sử dụng trong nhà hoặc trong không gian chật hẹp, đông người. Khi sử dụng Eau de Parfum, một người đứng cách bạn trong một khoảng cánh tay có thể cảm nhận được mùi hương của bạn. Eau de Parfum còn được gọi với những tên khác: Parfum de Toilette, Eau de Perfume hay Millesime.


Eau de Toilette: được nhiều người ưa chuộng vì giá cả hợp lý, mùi hương và độ bền cũng khá. Thời gian lưu hương từ 4 đến 6 tiếng.


Eau de Cologne: Đây là một phiên bản yếu mùi khác, thành phần tinh dầu chỉ vào từ 2-5% (3 - 4h). Không được nhiều quý mệnh phụ ưa chuộng vì mùi nhẹ nhưng không vì thế mà ế ẩm, bởi vẫn có nhiều người tự tin vào mùi hương tự nhiên của cơ thể và chỉ cần một chút gì thoang thoảng thêm làm nền.


Eau Fraiche: nồng độ tinh dầu rất thấp do đó thời gian lưu hương khoảng 2 - 3h.


Nên chọn Eau de Toilette hay Eau de Parfum?


Nếu phân loại theo nồng độ tinh dầu thì nước hoa có 5 dạng, nhưng Eau de Toilette và Eau de Parfum vẫn là 2 dạng nước hoa phổ biến nhất, và dễ gây phân vân nhất. Ngoài cách lựa chọn dựa trên giá cả, có một vài đặc điểm khác mà bạn có thể tham khảo trước khi đưa ra quyết định.


Nếu bạn muốn mùi hương lưu được nhiều giờ, thậm chí cả ngày, Eau de Parfum chắc chắn phải là chọn lựa của bạn.
Vào mùa hè, nên chọn Eau de Toilette vì mùi hương của nó nhẹ hơn. Nếu bạn có làn da nhạy cảm, Eau de Toilette ít đậm đặc hơn nên sẽ "an toàn" hơn.
Nếu bạn chọn Eau de Parfum, nhớ đừng xịt nhiều như khi sử dụng Eau de Toilette nhé, bạn không muốn cả phòng ngập tràn mùi hương của bạn đúng không?
Đồng ý là bạn phải trả nhiều tiền hơn cho Eau de Parfum, lọ nước hoa đó sẽ được sử dụng lâu hơn vì bạn không tốn quá nhiều cho mỗi lần xịt.
Điều cuối cùng: Eau de Toilette thường có nhiều lựa chọn về mùi hương hơn, có lẽ vì chi phí sản xuất thấp hơn nên các hãng nước hoa chọn cách sản xuất ra nhiều loại Eau de Toilette hơn là đổ tiền vào một dòng Eau de Parfum?


Description: http://ecx.images-amazon.com/images/I/41Mxlv9Fn1L._SY450_.jpg
Angel By Thierry Mugler For Men.





                

BỨC THƯ CHA GỬI CON VÔ CÙNG XÚC ĐỘNG

“Người ta nói: “Con hơn cha là nhà có phúc”. Khi con báo cáo trước hàng nghìn bạn bè quốc tế, bố đã rơm rớm nước mắt, thầm khấn cảm tạ trời đất tổ tiên đã ban cho bố chữ phúc”.
Đỗ Nhật Nam (sinh năm 2001) là con trai của chị Phan Hồ Điệp (giảng viên ĐH Sư phạm Hà Nội) và PGS.TS Đỗ Xuân Thảo. 13 tuổi, thần đồng Việt có cuộc sống tự lập khi trở thành học sinh trường Saint Paul, bang Texas (Mỹ) trong khi gia đình ở Việt Nam.
Vượt qua mọi khó khăn khi xa gia đình, Đỗ Nhật Nam gặt hái được nhiều thành công đáng nể. Ngày 31/10 vừa qua, thần đồng nhỏ tuổi vinh dự được là đại biểu châu Á phát biểu tại hội nghị Khoa học Giáo dục TDExKID (Mỹ) với chủ đề khoa học về nụ cười. Bố mẹ Nhật Nam không được trực tiếp xem con trai phát biểu, nhưng luôn theo dõi mọi cử chỉ của con qua Youtube đã có những chia sẻ xúc động.
Description: donhatnam
Hình ảnh của Nam tại hội nghị do anh Đỗ Xuân Thảo đăng tải trên trang cá nhân.
Chị Phan Hồ Điệp viết lại cảm xúc của mình: “Mẹ ơi, mẹ vui không? Mẹ vui sao mẹ khóc? Lúc em phát biểu, biết bố mẹ đang xem, em có nháy mắt với bố mẹ đó. Mẹ nhìn thấy không?” – Ngày đầu tháng 11, một cảm giác không thể gọi thành tên, Nam à”.
Trong khi đó, cha của Nam là PGS.TS Đỗ Xuân Thảo đã khiến nhiều người cảm động bởi bức thư gửi con trai.
Nguyên văn bức thư gửi con trai của anh:
“Khi nhìn thấy bảng điện tử của chương trình truyền trực tiếp từ Hội nghị TED hiện lên dòng chữ Do Nhat Nam, bố mẹ vỡ òa trong niềm hạnh phúc và tự hào. Giây phút đó, bố chỉ biết nghẹn ngào.
Có gì như là nỗi nhớ thương dâng lên vời vợi. Không nhớ, không thương sao được cái thằng con trai lồng ngồng của bố. Mấy ngày trước khi tham gia báo cáo, con cứ bồn chồn. Con bảo, ước gì con có thể gửi thư trả lời cho BTC Hội nghị rằng, sẽ có tên bố mẹ trong danh sách những khách mời tham gia. Hôm trước nhắn tin cho bà Jo, bà ấy bảo hy vọng sẽ được gặp bố mẹ trong ngày con báo cáo ở Hội nghị Khoa học Giáo dục TED.
Đọc tin nhắn của con và của bà Jo, bố thương lắm, thương lắm con à! Đường xa vạn dặm, bố không còn có thể với tay là được thấy con như lúc con ở nhà nữa. Không còn mở mắt ra là được thơm con, từ ngón chân lên tới tận đỉnh đầu. Không được ôm con thật chặt, cà bộ ria mép lởm chởm của bố lên má con non tơ, phúng phính. Và không được rong ruổi tháp tùng con qua các cuộc thi, mà mỗi cuộc thi với con cứ nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, như một viên kẹo ngọt ngào.
Ngày con phát biểu, đúng vào ngày lễ Halloween. Nếu được tham gia vào lễ hội đó, chắc bố sẽ hóa trang thêm đôi cánh thiên thần. Mặc kệ mọi người cười ông già lẩm cẩm, bố cứ làm thế. Bởi đơn giản một điều, khi có đôi cánh thiên thần, bố sẽ bay vèo đến cạnh con. Để ôm con thật chặt bằng hết sức lực của bố. Để thơm con một miếng. Ngon lành hơn thơm má người tình. Và để nhìn con, dài như hơi thở. Cho bõ nỗi nhớ nhung, bõ ngày tháng đợi chờ, bồn chồn da diết…
Có gì như là niềm tự hào. Tự hào quá ấy chứ. Cái thằng con trai tồ tẹt của bố vượt xa cả bố về độ tự tin, sự mạnh dạn, lưu loát và luôn đủ bản lĩnh làm chủ các cuộc chơi. Người ta nói: “Con hơn cha là nhà có phúc”.
Khi thấy con xuất hiện để trình bày, báo cáo trước hàng nghìn bạn bè quốc tế, bố đã rơm rớm nước mắt. Lúc ấy, bố thầm khấn cảm tạ trời đất tổ tiên đã ban cho bố chữ Phúc.
Ông nội con, người hiền lành đến độ như cả cuộc đời chỉ biết thở và cười đã luôn dạy bố rằng, mỗi con người được sinh ra trên cuộc đời này là một chữ Phúcnhỏ và khi người nào đem lại được niềm vui cho mọi người thì tích được chữPhúc lớn. Con đã ít nhiều làm được điều đó. Bản thân con, đã mang đến cho bố chữ Phúc lớn. Bố không tự hào sao được.
Có gì như là nỗi rưng rưng. Rưng rưng lắm chứ. Con vượt xa ngàn dặm tít tắp ở tuổi 13. Ở cái tuổi “Ăn chưa no, lo chưa tới” ấy, con đã nhanh chóng vượt lên nỗi nhớ, vượt lên những rào cản về văn hóa, về địa lý để hòa nhập với cuộc sống mới. Ngày con bước chân đi xa, tâm trạng bố rối bời. Đêm nào bố cũng nằm mơ thấy khuôn mặt con đầm đìa nước mắt. Khi tỉnh dậy thì hóa ra nước mắt bố thấm ướt nhoèn trên gối. Bố sợ con buồn, sợ con cô đơn, sợ con bỡ ngỡ, sợ con lạc lõng. Nhưng rồi, trái với nỗi lo sợ của bố, con lúc nào cũng cười toe, lúc nào cũng trêu chọc bố mẹ mỗi lần gọi về nhà để khỏa lấp nỗi trống vắng, nỗi nhớ nhà.
Con cứ luôn miệng hỏi: “Bố có dùng cái phích nước con mua tặng bố không? Bố có dùng cái bút có chữ Dallas con mua tặng bố không?”. Bố hiểu, con sợ bố lo buồn, sợ bố trống trải nên con hỏi vậy để nhắc bố rằng, con luôn bên bố, bằng cách này hay cách khác. Con trai yêu của bố, tất nhiên là bố nâng niu những thứ con mua tặng như những báu vật tinh thần. Bố như ông già tỉ mẩn, chiều nào khi đi làm về, việc đầu tiên là với lấy cái phích con mua tặng để pha trà. Bố cho trà vào chầm chậm, đổ nước sôi chầm chậm và ngồi bó gối chờ trà ngấm.
Trong lúc đó, bố trò chuyện với cái phích, như thể bố đang được nói chuyện với con. Pha chè an thần vào phích con mua, bố cảm thấy như mình sẽ ngủ tốt hơn. Đấy, bố chỉ dựa vào những điều đơn giản đó để khỏa lấp nỗi nhớ. Thế nên khi nhìn thấy hình ảnh của con được cùng lúc truyền đi khắp toàn cầu, bố rưng rưng lắm chứ. Bố cứ chạm tay vào cái màn hình để như được chạm vào nụ cười con tươi rói, chạm vào ánh mắt, chạm vào da thịt con. Chạm vào trong nỗi rưng rưng, lắng đến sâu sa tình cha con da diết.
Có gì như là sự cảm động dâng trào. Cảm động quá! Bởi bố biết, để có được những phút giây phát biểu trước hội nghị, ngoài công sức của con còn là sự gom góp yêu thương của biết bao nhiêu người đã lo cho con, vui với con, thương yêu con, tin tưởng con. Là cô Dung, chú Tim luôn động viên, giúp con lên ý tưởng. Không quản đường sá xa xôi, chú Tim nghỉ làm để đưa con tham gia hội nghị. Là thầy cô, bạn bè ở trường Saint Paul luôn nói với con rằng, Việt Nam tuyệt vời. Là bà Jo, người hàng xóm nhân hậu, tốt bụng, hàng tối nhắn tin chúc con sẽ ngủ ngon và đón một ngày mới với thật nhiều niềm vui. Là các bác, các cô, các chú ở quê nhà luôn gửi những dòng tin yêu thương, động viên chúc mừng con từ những thành công nhỏ nhất…
Tất cả những điều đó mang lại cho con một sự trải nghiệm tuyệt vời. Trải nghiệm về tình thương yêu. Để con có thể bước đi một cách mạnh mẽ dưới ánh mặt trời. Để con dù rời xa vòng tay bố mẹ vẫn ấm áp trong sự bao bọc của tình người đậm đà, sâu nặng. Vậy nên, bố cảm động lắm lắm con à!
Và có gì như là niềm vui. Bài phát biểu của con lần này có chủ đề Khoa học về nụ cười. Trong đó, con tìm hiểu các cơ chế của não bộ xem tại sao và bằng cách nào mà người ta lại cười. Sau đó, con kể câu chuyện của riêng con về những cảm nhận mà nụ cười mang lại, về cơn gió thoảng dịu dàng đưa hạt giống đến nơi đất lạ để ươm mầm xanh, khiến “Đất lạ hóa tâm hồn”.
Bố vui lắm, bố cười lên để xem những điều con kiến giải về nụ cười có đúng không nhé. Và bố cười to đây con: “Ha, ha, ha, ha”. Quả thực đúng như vậy con à. Bố thấy xung quanh tràn ngập ánh sáng hạnh phúc. Và đặc biệt bố thấy con hiện ngay bên bố. Lúc con cười mủm mỉm. Lúc con cười giòn tan. Lúc con cười sảng khoái. Lúc con cười pha chút phụng phịu, dỗi hờn… Bố đều thấy hết.
Con ơi! Con có biết không, đối với những người làm cha mẹ, nụ cười của đứa con là món quà vô giá từ cuộc sống. Học Vật lý chắc con biết, trong mỗi ngôi nhà, người ta làm cột thu lôi để thu nhận sấm sét, để giữ cho căn nhà được bình yên trước những vần vũ của đất trời. Đối với bố, nụ cười tươi tắn của con, chính là cột thu lôi đó. Bằng khả năng đặc biệt của mình, nó thu vào đó những buồn nản, mệt mỏi, những nỗi lo sợ, những cơn giận dữ, những điều phiền trách, nóng nảy….
Bố nhớ lần đầu tiên, khi con vừa mới lọt lòng, bố khẽ gọi tên con và nắm vào bàn tay con nhỏ bé, bố thấy con mỉm cười với bố. Mẹ thì cứ cho rằng bố tưởng tượng ra vì con vừa lọt lòng, sao đã biết cười được. Nhưng mẹ không hiểu đâu, có một sợi dây kỳ diệu đã nối con với bố, chẳng khác gì sợi dây rốn nối con với mẹ. Sợi dây của tình máu huyết cha con thiêng liêng chảy trong từng tế bào, trong từng nhịp đập con tim nối con và bố. Nên con gửi nụ cười ngay trong phút giây đầu tiên gặp mặt bố cũng dễ hiểu thôi phải không con.
Và rồi, từng giờ, từng khắc con lớn lên, bố đều được hưởng trọn vẹn nụ cười trong trẻo. Cái thằng con trai của bố, may mắn thay, lại rất hay cười. Mỗi lúc con đi học, đi chơi về, lúc con học bài, con xem phim… hay chỉ là khi con ở trong bếp với mẹ, nhà mình lúc này cũng ăm ắp tiếng cười của con. Nó làm tim bố mềm dịu lại, trong mênh mang thương yêu lên ngôi. Nụ cười con làm gió bão tan trong tích tắc, làm mưa nhẹ hạt dịu dàng cho bố mỗi khi đường xa gánh mỏi. Như thế, nó chẳng phải là cột “thu lôi” là gì con nhỉ.
Con à, bố đã đọc cho con nghe Nhị thập tứ hiếu ngay từ khi con còn nhỏ xíu. Trong sách đó có nhân vật Lão Lai. Lão Lai già khú đế mà vẫn diễu trò cho mẹ vui. Ông già ấy giả vờ té ngã như con nít để mẹ được cười. Lúc đó, con đã ôm cổ bố cười to và nói: “Bố ơi, khi nào bố mẹ già, con sẽ làm trò cho bố mẹ cười như thế nhé”.
Bố đã cười phá lên và trêu con: “Ôi chao, bố tưởng tượng cái thân hình ục ịch này mà vờ té ngã thì ai mà không cười được cơ chứ”.
Nói vậy nhưng bố lại lẳng lặng quay đi lau nước mắt vì cảm động trước tình con trong như pha lê… Con ơi, nụ cười của người già dù là mù lòa, nghễnh ngãng, dù là móm mém đều đẹp lắm, đẹp như cả thế gian gom thu lại trong đó. Ấy không phải là nụ cười vì tiền bạc, vì quyền bính thế gian. Đó đơn giản chỉ là nụ cười của hạnh phúc khi được sum vầy, được ở bên con cháu. Vì thế nên nó đẹp và an nhiên đến vô cùng.
Và con. Bố cảm động biết bao, bởi ngay từ khi con còn nhỏ xíu, từng việc con làm, từng điều con nói đều chỉ với mong muốn mang lại thật nhiều nhiều nụ cười và niềm vui cho bố mẹ.
Bài phát biểu khoa học về nụ cười của con, bởi vậy đã thành đóa hoa hàm tiếu sáng trong nở rực rỡ trong lòng bố.
Bố chúc mừng con trai vì những trải nghiệm đẹp đẽ về tình thương yêu và về những nụ cười rạng rỡ con tặng cho bố mẹ. Bố hòa điệu cười, hòa niềm vui cùng con, con trai vô cùng yêu thương của bố nhé”.


Những loại café đắt nhất thế giới

Những loại café đắt nhất thế giới

Trên thế giới có rất nhiều nước trồng café, mỗi nước có một số loại café khác nhau, với chất lượng, mùi vị riêng và tất nhiên mức giá cũng khác nhau. Nếu bạn là một người sành uống cà phê nguyên chất, đam mê hương vị tự nhiên và đầy quyến rủ của loại nước uống này. Bạn cũng đã trãi nghiệm với nhiều loại café...
10. Yauco Selecto ( 24$/pound )
Loại café của vùng Yauco mang hương vị nhẹ nhàng, thơm ngon đặc biệt và được mọi người trên thế giới ưa thích.

9. Starbucks Rwanda Blue Bourbon ( 24$/pound )
Starbucks Rwanda Blue Bourbon vì cơ bản được biết tới là loại cà phê của vùng Gatare và Karengara.
Rwanda Starbucks đã giới thiệu loại cà phê đắt đỏ này tới đây khi công ty này tới nơi rửa cà phê ở Rwanda năm 2003. Ngày nay, bạn sẽ thấy nông dân trồng cà phê xanh Bourbon như thứ cây trồng chính của mình. Lớp vỏ bao đẹp đẽ này cũng khiến bạn phải chi 24$ cho mỗi pound thành phẩm.

Description: các loại cà phê

8. Cà phê Hawaii Kona (Hawaii) ( 34$/pound )
Hawaiin Kona Coffee là tên thương mại của loại cà phê được trồng và chăm sóc tại Mauna Loa và Hualalai, phía Nam và Bắc Kona, Hawaii. Chỉ có cà phê trồng và thu hoạc từ cách khu vực này mới được gọi là ‘Kona. Cà phê Hawaii Kona có hương vị tinh tế, mang tới sự thư thái đặc biệt khi thưởng thức. Giá của chúng là 34$/pound.

7.Los Planes (Citala, El Salvador) ( 40$/pound )
Los Planes là một loại cà phê được trồng trong Citala, El Salvador. Đây là loại cà phê đứng thứ 2 trong lễ trao giải Cup of Excellence 206. Giá thành của chúng khá cao 40$/pound nhưng đây chắc chắn là sản phẩm khiến bạn thay đổi nhận thức về các hương vị cà phê đã từng nếm.

6. Blue Mountain (Wallenford Estate, Jamaica) ( 49$/pound )
Cái tên Blue Mountain được lấy từ chính địa điểm trồng cà phê, núi Blue Mountains, Jamaica. Trong nhiều thập kỉ qua, đây không ngừng là thương hiệu được tìm kiếm nhiều nhất thế giới. Hơn 80 % sản phẩm xuất khẩu của Blue Mountain được xuất sang Nhật Bản. Nếu bạn có thể chi 49$ cho 1 pound cà phê, thì hương vị dịu nhẹ, ít đắng của Blue Mountain là dành cho bạn.

5. Fazenda Santa Ines (Minas Gerais, Brazil) ( 50$/pound )
Với giá khoảng 50 $ cho mỗi pound, cà phê Fazenda Santa Ines chắc chắn là một trong những sản phẩm cà phê đắt đỏ nhất trên toàn cầu. Đó là sản phẩm của vùng Minas Geraiz, Brazil. Sản xuất ở các trang trại Fazenda Santa Ines khá ấn tượng, họ trồng cà phê một cách truyền thống và thủ công không hề dùng tới máy móc. Mùi vị của cà phê Fazenda Santa Ines gợi nhớ vị ngọt của hoa quả và caramel.

4. El Injerto (Huehuetenango, Guatemala) ( 50$/pound )
Cà phê El Injerto có nguồn gốc từ lãnh thổ Huehuetenango, Guatemala. Trong năm 2006, El Injerto đã nhận cúp vàng cho giải thưởng danh giá Cup of Excellence . Mặc dù chỉ nhận được vị trí thứ 4 trong danh sách này, cà phê El Injerto vẫn có mức giá rất đắt, vì bạn chỉ có thể mua nó khi đã chi tối thiểu là 50 $/pound.

3. St. Helena Coffee Company’s Island (St. Helena) ( 79$/pound )
Đảo St Helena nằm cách bờ biển của châu Phi khoảng 1.200 dặm, là nơi mà bạn tìm thấy cà phê St Helena được trồng và nhân giống. Napoleon Bonaparte là người đã phổ biến giống cà phê này. Người đã ca ngợi nó và gieo hạt giống của chúng trên đảo St Helena. Nếu bạn có thể đủ khả năng để chi tiêu khoảng79 $/ pound cho tách cà phê, hãy thử thương hiệu này.

2. Hacienda La Esmeralda (Boquete, Panama) ( 104$/pound )
Cà phê Hacienda La Esmeralda được trồng đặc biệt tại Boquete, Panama. Người yêu cà phê khắp thế giới đều yêu thích loại cà phê vì hương vị độc đáo của nó. Loại cây cà phê này chủ yếu được canh tác dưới bóng của các cây ổi già. Nếu bạn muốn có thể thử cà phê Hacienda La Esmeralda, bãn hãy chuẩn bị để trả tối thiểu 104 $ cho mỗi pound.

1.Luwak Coffee (Indonesia) ( 160$/pound )

Cà phê Luwak – thường được biết tới với tên cà phê chồn – xứng đáng với vị trí số 1 trong dánh sách các loại cà phê đắt đỏ nhất thế giới. Loại cà phê này có giá thành cao như vậy bởi quy trình sản xuất vô cùng khó khăn và riêng biệt. Đây là loại hạt cà phê được thu nhặt từ…phân của cầy hương. Mọi người cho rằng nhờ quá trình tiêu hóa của cầy hương mà hạt cà phê có hương vị đặc biệt hơn. Chúng cực kì đắt đỏ và cực kì quý hiếm trên thế giới với giá thành 160 $ cho mỗi pound.